Nơi tôi có thể nói ra hết mọi điều!

Dù là ai và với vị trí nào trong cuộc sống, ắt hẳn mỗi người đều có nơi mình rất nhiều điều, nhiều những suy nghĩ, nhiều những trăn trở bồi hồi, nhiều dự định và phân vân, nhiều thứ... Khi ấy, một nhu cầu tự nhiên là ai cũng muốn có một 'ai đó' để ở bên, để lắng nghe . Nhưng 'ai đó' là ai để tôi có thể chia sẻ hết mọi điều?

Bức tranh đời tôi: MỘT NÉT VẼ MÀU ĐEN!

"Tất cả những gì xảy đến với tôi trong đời này đều như thế mà" Anh chia sẻ! Với anh, cuộc đời này đã vẫn cay nghiệt với anh như thế, có gì làm lạ đâu, nên những gì mới xảy đến cũng dễ hiểu! Anh chẳng buồn hờn trách làm gì nữa! Những kí ức và kinh nghiệm từ đâu như ùa về và sống động trong nội tâm người ấy. Rất nhiều câu hỏi "tại sao" cứ như mạng nhện bọc trùm lấy suy nghĩ và tâm tư của anh. Rất nhiều lần trong anh những cái nấc liên hồi đầy nghẹn ngào! Anh muốn hờn cuộc đời, buồn tủi cho những 'niềm đau' cứ xảy đến với mình!

Đón nhận nhau VÔ ĐIỀU KIỆN, được không?

Có lẽ, một trong những 'điều khó nhất' hay thậm chí ‘không tưởng’ là khi mình đón nhận một điều gì đó, một người nào đó, vốn nơi mình không có một chút lý lẽ hay lý trí nào đủ để thuyết phục bản thân. Trong khi đó, biết bao nhiêu lý lẽ cứ chực chờ, dễ dàng khuất phục tôi xa lánh hay loại trừ người ấy. Tôi cảm nhận rằng trong tôi như có một thúc đẩy để đón nhận, nhưng đồng thời cảm nhận một sự ‘cưỡng bức đến nặng lòng’, rùng mình, ngộp thở… Tại sao tôi lại phải đón nhận và yêu được một con người như thế! Mặc kệ!